Mà một bên khác, Ngọc Mạn Nhu còn đang cảm thán cô con dâu nhỏ hiếu thuận vẫn chưa hề hay biết cô bị con trai mình lừa.
…
Mãi cho đến chập tối, máy bay mới đến thành phố S. Đêm tháng Tám bắt đầu se lạnh. Vừa ra khỏi sân bay, Hạ Kỳ liền mặc thêm áo khoác cho Tiểu Miêu Miêu. Cậu để Tiểu Miêu Miêu ngồi trên vali, một tay cầm lấy balo nhỏ màu hồng của Tiểu Miêu Miêu, một tay khác đẩy Tiểu Miêu Miêu đi ra ngoài. Chú quản gia Vương đã chờ sẵn bên ngoài, thoáng thấy dáng người cao gầy của Hạ Kỳ liền vội vàng chạy tới đón.
"Cậu chủ, để tôi cầm hành lý cho cậu."
"Chú Vương, không phải trong nhà có tài xế sao? Sao chú phải đích thân đến đây vậy?" Hạ Kỳ đưa balo trên tay cho chú Vương, giọng nói hơi bất đắc dĩ.
Tuổi của chú Vương đã cao, Hạ Kỳ muốn chú Vương ở nhà quản lý việc nhà là được, không muốn ông phải chạy vạy khắp nơi.