"Mẹ, mẹ bảo bọn họ tắt hết camera, rồi bảo chú Vương đến trường đón con đi."
Sau khi suy nghĩ, Hạ Kỳ vẫn quyết định về nhà. Chỉ cần tắt mấy cái camera kia đi thì khi chương trình thực tế phát sóng sẽ không có bóng dáng của cậu.
"Được được được." Ngọc Mạn Nhu nghe thấy Hạ Kỳ định về nhà thì liên mồm đồng ý.
Cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Nếu Hạ Kỳ còn không về, có lẽ sáng mai mắt của Tiểu Miêu Miêu sẽ sưng húp lên mất.
Sau khi cúp điện thoại, Ngọc Mạn Nhu vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Miêu Miêu, cầm khăn ướt lau sạch khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, ngoan nhé, một lát nữa là ôn ã về thôi."
"Thật ạ?" Đôi mắt buồn thiu của Tiểu Miêu Miêu bỗng chốc sáng lên.
"Thật." Ngọc Mạn Nhu mỉm cười, xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, đặt cô bé lên giường: "Con chơi với Lâm Lâm trước đi, mẹ Ngọc ra ngoài đón ôn ã của con, được không?"
"Con đi cùng được hông ạ?" Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt to tròn, tràn đầy mong đợi nhìn Ngọc Mạn Nhu.