Bốn năm sau.
Tháng ba, đầu mùa xuân, những đóa hoa dại ven đường khoe sắc vàng đón xuân, tỏa hương thơm ngào ngạt. Một lớp cỏ xanh mơn mởn trải dài trên mặt đất. Từng rặng hoa anh đào đua sắc.
Gió xuân thổi vào cửa sổ, một làn gió mát lạnh mang theo nỗi ưu thương của mùa đông vừa qua. Trong lòng trống rỗng, Tô Tiểu Miêu trở mình, mở to mắt, trong đầu trống rỗng suốt một phút đồng hồ.
Cô đá chăn rơi xuống đất, ngồi dậy, đi ra ngoài.
"Công chúa." Cung nữ ngoài cửa đã chờ sẵn, chắp tay chào cô.
"Được rồi, tôi tự làm được." Tô Tiểu Miêu phất tay, cúi đầu, đi vào toilet, đánh răng, rửa mặt.
Cô thấy mình trong gương trắng trẻo mập mạp, ngũ quan chưa rõ ràng lắm, trong lòng không khỏi buồn rầu.
Khi cô đi ra ngoài, Tô Ly đã ở đó, trên tay bưng bánh ngọt và cháo gà rất ngon.
Tô Tiểu Miêu nhìn lướt qua bánh ngọt, có chút bực bội, "Con không muốn ăn, ra ngoài chạy bộ đã."