Cố Hạo Đình nắm tay cô, cùng ngồi lên chiếc xe thể thao Bugatti.
Xe từ từ lăn bánh trên đường. Hai bên đường được phủ kín hoa hồng đỏ xếp thành tên của họ: Cố Hạo Đình yêu Hoắc Vi Vũ, Cố Hạo Đình yêu Hoắc Vi Vũ…, nối tiếp nhau trải dài hết cả đoạn đường.
Mỗi khi chạy đến ngã tư đường, đều có quân đội của hắn đóng chốt đó. Thảo nào cả một đường ngoại trừ xe hoa của họ, cô không nhìn thấy xe cộ nào khác.
"Anh làm vậy có phô trương, lãng phí quá không?" Hoắc Vi Vũ hỏi Cố Hạo Đình, những giọt nước mắt hạnh phúc lại không kìm được lăn dài trên má, đôi môi tươi tắn nở nụ cười xinh đẹp hơn hoa.
Trái tim cô rung động mãi không thôi, đây là con đường dẫn đến hạnh phúc mà cô đã lạc lối rất lâu mới tìm ra được.
"Cuộc đời này, anh và em chỉ kết hôn một lần thôi. Anh muốn ngày hôm nay trở thành một phần trong ký ức của chúng ta. Đây không phải lãng phí, mà là những việc nên làm." Cố Hạo Đình dịu dàng nói, nâng tay cô lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay.