Cô cảm thấy, có những lời này của hắn, cho dù cô có bị bắt nạt cũng không cảm thấy ấm ức nữa.
"Cố Hạo Đình, anh như vậy sẽ khiến em được chiều mà sinh hư đó." Hoắc Vi Vũ mỉm cười, trong mắt tràn ngập cảm động.
"Anh cho em quyền được như thế. Nếu ngay cả chuyện đó cũng chẳng thể cho em, vậy anh tranh đấu đạt được vị trí như bây giờ đều uổng phí rồi." Cố Hạo Đình kiêu ngạo.
Hoắc Vi Vũ thật sự cảm thấy mình rất may mắn khi trở thành người con gái hắn thích. Bởi vì hắn thích, cô càng muốn nghiêm khắc với chính mình, không thể tùy hứng, không thể luôn làm theo ý mình mà trở thành gánh nặng của hắn.
"Ngủ thôi, ngủ ngon, ngài Cố." Hoắc Vi Vũ vừa cười vừa nói, quay người, xoay lưng về phía hắn.
Cố Hạo Đình ôm eo cô, kéo cô đến bên cạnh, giọng nói trầm khàn vang bên tai cô: "Ngủ ngon, Cố phu nhân."
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, mùi hương nam tính của hắn ngập tràn trong mũi, thơm phức. Trong chốc lát, cô liền ngủ thiếp đi.