Đã lâu lắm rồi Yering chưa được ăn thịt.
Nước sạch, thịt nướng thơm lừng khiến cả người cô bé ấm lên như cái ôm của mẹ ở trong mơ, giống như được bước vào thiên đường.
Đầu lưỡi vẫn rất đau, tay cũng vậy, nhưng mà không sao, chỉ cần có thể sống sót thì mọi việc khác đều không quan trọng. Mẹ nói, cô bé như cỏ dại ở sa mạc, dù là ánh nắng gay gắt vào ban ngày hay sương trắng giá lạnh của ban đêm thì vẫn kiên cường chống chọi, không ngừng vươn lên. Làm người thì phải lạc quan, phải nhìn ra được điều vui vẻ và hạnh phúc, như vậy mình mới có thể tự biến bản thân thành một người ngập tràn hạnh phúc. Yering vẫn còn nhớ như in những lời mẹ vừa ôm mình vừa nói.
Vua Thép nhìn mấy nét chữ nguệch ngoạc của cô bé trên cát: Yering.
"Đây là tên của con à?" Ông hỏi.
Cô bé gật đầu, cười một cách thuần khiết.