Thi Yến không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào để giành chiến thắng trong trò chơi. Vì thế mà khi đã tự mình hết lao xuống biển lại lao xuống đồng bằng và bị giết chết chỉ sau vài giây những mười lần, thì cô quyết định chuyển từ chế độ Solo sang
Ngay tức khắc, việc ghép đôi các người chơi được hoàn thành. Thi Yến thử lướt xem qua tên các đồng đội của mình. Có tất cả là bốn người. Người chơi thứ 1 có tên là [Juice] người chơi thứ 2 là [111111], người chơi thứ 3 [Expert of the Monkeys], và cô là người chơi thứ 4, với tên gọi [Yến loves ice cream].
Thi Yến đã sớm vô vọng khi chọn chơi chế độ Solo. Nên cô tin sẽ ổn hơn khi có đồng đội kề vai sát cánh bên cạnh. Có lẽ, cô tin số phận mình sẽ giống như những cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng đọc, rằng cô có thể sẽ gặp được một cao thủ chuyên nghiệp và đáng kính, người sẽ nâng cô đặt chân lên chiếc đùi to lớn như bệ phóng của anh và đưa cô bay vút lên thứ hạng cao hơn...
Thế nhưng trí tưởng tượng của cô lấp lánh sáng ngời bao nhiêu, thì thực tế lại xảy ra tàn khốc bấy nhiêu.
Đây chính xác là những gì đã xảy ra:
Khi mới vào trò chơi, [Juice] đã nhanh chóng đánh dấu căn cứ quân sự.
Máy bay vừa bay đến tọa độ đã được đánh dấu, Thi Yến thấy ba đồng đội còn lại của mình nhảy lên, vì vậy cô cũng vội vội vàng vàng nhảy lên.
Lúc đó, cô chợt nhận ra mình đã hạ cánh an toàn xuống một tòa nhà cao tầng, vì thế cô quyết định lại nhảy xuống. Và điều tiếp theo mà cô nhận thức được chính là thanh sức khỏe của cô đã chuyển sang một màu đỏ hoàn toàn từ đầu tới cuối.
????????
Thi Yến ngẩn người. Phải mất mười giây sau cô mới nhận ra rằng mình đã thực sự… tiếp tục rơi vào cái chết!
Cô tự hỏi có phải cô thực sự đang chơi cùng một trò chơi với Huyền Thoại? Cô có cảm giác dường như trong khi Huyền Thoại - thần tượng của cô đang chơi PUBG thì cô lại lao đầu như con thiêu thân vào một trò chơi tưởng là giống nhưng lại có một cái tên khác: "101 cách để chết" ...
Sau mười ván đấu liên tục hóa thành
Bởi đang phẫn nộ vì cái chết lãng xẹt của mình, Thi Yến bật micro và hỏi, "Có ai có thể đến đón tôi không vậy?"
Hoàn toàn im lặng. Không có một tiếng động nào cho biết có người sẽ trả lời cô. Không có tiếng đáp trả trở lại.
Thi Yến quyết không từ bỏ. Cô đã nghiên cứu bản đồ nhỏ và nhận thấy rằng Người chơi 2 [111111] là người có vị trí gần cô nhất. Vì vậy cô lên tiếng một lần nữa, "Người chơi 2, anh có thể đến đón em không?"
Tuy nhiên, trước khi Thi Yến có thể biểu đạt hết câu nói của mình, [111111] , người vốn đang loay hoay nhặt đồ trong nhà lại ngờ nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng ngồi lên xe và rồ ga phóng đi theo hướng ngược lại.
"..."" Cô đã gửi đi hai thông điệp với giọng điệu hết sức não nề nhưng không có ai chịu đến cứu cô. Thậm chí trong số họ còn có người bỏ chạy khi thấy cô ấy.
Khi nhận ra tâm trạng của mình bị phá đám bởi trò chơi và cả đồng đội, Thi Yến quyết định rời khỏi trò chơi này. Tuy nhiên ngay khi ngón tay cô vừa chạm vào tùy chọn 'Thoát khỏi trò chơi' thì một giọng nói của một chàng trai trẻ trung vang lên từ điện thoại cô: "Người chơi 4 là con gái hả?"
Nghe đến đó, Thi Yến ngay tức khắc tự động ngưng lại hành động cô đang định làm và quay sang màn hình. Người vừa cất tiếng là Người chơi 3, [Expert of the Monkeys].
Người chơi 1, [Juice] nghe thấy thế cũng vội vàng lên tiếng, giọng điệu ngả ngớn: "Em yêu à, làm thế nào mà em lại chết vậy?"
[Expert of the Monkeys]: "Em yêu, đợi anh đi. Anh sẽ đến cứu em!"
[Juice]: "Em yêu, tôi cũng sẽ đến đấy--"
Trước khi Thi Yến có thể nhận thức được tình huống gì đang xảy ra, cô nhìn thấy Người chơi 1 và Người chơi 3 đang điên cuồng lao thẳng về phía mình từ những vị trí khác nhau trên chiếc bản đồ nhỏ.
Trong lúc chạy thục mạng, bộ đôi vẫn không ngừng cãi nhau chí chóe: "Mình là người tìm thấy em trước, vì vậy phải để mình cứu cô bé."
" Mình là cháu nội cậu nếu nghe lời cậu đấy!"
"Cháu trai, nhìn lại cách cháu nói chuyện với ông nội cháu đi!"
…
Cuối cùng, chính [Juice] là người cứu được Thi Yến.
Trong khi cuộc giải cứu cô diễn ra thì âm thanh của tiếng súng không ngừng nổ ra xung quanh họ.
Thi Yến vẫn chưa thu nhặt được bất cứ cái gì tại thời điểm này, vì vậy cô không thể không cảm thấy e ngại. Cô nói, "Em nghĩ là tốt hơn nếu anh không cứu em. Em không có thuốc hay vũ khí nào cả, vì thế ngay cả khi anh cứu được em, em vẫn sẽ--"