Cô muốn an ủi anh, nhưng anh lại mở miệng nhận lỗi với cô trước: "Xin lỗi Sênh Sênh, là do anh kiên quyết kéo em dính líu vào những việc này."
Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Nếu không phải do em cam tâm tình nguyện, không ai có thể bắt buộc em." Cô cúi đầu, cài nút áo lại giúp anh. Động tác của cô không thuần thục lắm, hơi luống cuống nhưng vẫn vô cùng tập trung, vừa cài nút vừa nói, "Lần này là do em bất cẩn, sau này em sẽ cẩn thận hơn. Anh đừng lo cho em, em cũng biết chút thuật phòng thân, không dễ bị bắt nạt như vậy đâu." Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại nói, "Anh cũng đừng xin lỗi em. Từ lúc em biết em có tình cảm với anh, em đã tự chuẩn bị tinh thần cả rồi."
Cô chính là như vậy, nếu đã đối xử tốt với một người thì sẽ không giữ lại gì cho bản thân mình, nếu đã yêu một người ắt sẽ yêu đến bất chấp tất cả.
Thời Cẩn không nói thêm gì, chỉ cúi đầu hôn cô.
Khương Cửu Sênh thuận theo anh, hé miệng ra, mặc anh muốn làm gì thì làm.