"Hả, sống không lâu ư?" Hạ Anh Lạc giật mình.
Bác sĩ Chu lườm cô một cái: "Có gì phải ngạc nhiên? Em xem xem những loài vật sống thọ trên trái đất như rùa, sứa, không phải là thay đổi chất chậm chạp sao? Giới khoa học có một câu nói như thế này: nhanh thì chết sớm."
Hạ Anh Lạc lặng thinh. Chẳng lẽ loại bệnh mà Vệ Lăng Nam truyền nhiễm cho cô là bệnh chết sớm?
Nếu như thật sư là vậy, cô phải đi đâu mà khóc đây?
Hu hu hu! Cô còn trẻ trung như thế, tuổi 16 như hoa như ngọc, tướng mạo xinh đẹp, ba mẹ thương yêu, còn có vinh hoa phú quý hưởng không hết, một quãng thời gian dài tươi đẹp đang còn ở phía sau, sao lại chưa hưởng đủ mà đã đi sớm mất rồi?
Cái tên biến thái, thần kinh Vệ Lăng Nam kia!
Mình rốt cuộc đã trêu chọc anh ta thế nào, mà anh ta phải hại mình như vậy?
Hạ Anh Lạc muốn khóc mà không ra nước mắt: "Cô Chu, em cảm thấy em sắp chết rồi!"