Hàn Sâm đang bay thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình. Hắn quay đầu lại, thấy một đứa nhóc đầu to khoảng bảy, tám tuổi đang vừa chạy vừa kêu rối rít.
"Anh Quỷ?" Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì Anh Quỷ không chết, hơn nữa thoạt nhìn trên người cũng không có mầm xanh, sợ là vì dáng vẻ của hắn ta hình như không đúng cho lắm.
Trước kia Anh Quỷ trông giống trẻ con nhưng chỉ hơi giống mà thôi, bây giờ nhìn lại, hắn ta chẳng khác gì một đứa nhóc đầu to, thân thể hoàn toàn là của trẻ nhỏ. Nếu không có cái đầu to đùng kia thì Hàn Sâm đã không nhận ra hắn ta rồi.
Hơi thở trên người Anh Quỷ cũng trở nên rất yếu, cùng lắm chỉ xấp xỉ với Kim Mao Hống vừa tiến hóa, thậm chí còn không bằng.
"Sao ngươi lại biến thành thế này?" Hàn Sâm nhìn Anh Quỷ mà hỏi với vẻ hơi kinh ngạc.
"Đừng nói chuyện này. Chạy mau đi!" Anh Quỷ vừa chạy vừa nói. Rõ ràng hắn ta không biết chuyện Thiên Đế đã bị Hàn Sâm đánh cho trốn vào cây Thiên Nguyên không dám thò ra.