Bách Hoa Nữ Đế bước từng bước về phía Hàn Sâm, đã sắp đi đến trước mặt Hàn Sâm, nhưng thấy hắn vẫn không có ý định sẽ ra tay, thật sự muốn ở yên cho cô ta tấn công.
"Hừ, bây giờ anh cứ kiêu ngạo đi, một lát nữa chắc chắn anh sẽ phải khóc." Bách Hoa Nữ Đế nhìn khuôn mặt đẹp đẽ như thần linh của Hàn Sâm, nghiến răng ken két, trở tay ngưng kết ra một đoá hoa ánh sáng đánh tới chỗ Hàn Sâm.
Cả đám dị linh đều nhìn chằm chằm Hàn Sâm xem hắn có né tránh hay không, kết quả chỉ nhìn thấy Hàn Sâm đứng yên ở đó không tránh không né, thánh quang rừng rực lay động trên người, cứ bất động giống như núi cao nhận lấy đóa hoa ánh sáng kia.
Nhưng đóa hoa ánh sáng kia cũng không nổ tung trên người Hàn Sâm, mà chỉ biến thành một dấu ấn hình bông hoa đè lên người hắn.
"Đã nói là trăm quyền rồi đấy, anh không được lộn xộn đâu." Bách Hoa Nữ Đế sợ Hàn Sâm đổi ý, đôi bàn tay như hoa như ngọc khua nhanh, tiếp tục đánh từng đóa Bách Hoa Ấn về phía Hàn Sâm.