Tiểu Lưu đã xem thành tích Bàn tay của Thượng Đế của trường quân đội Hắc Ưng rồi, cũng không tệ chút nào, đặc biệt là cái cậu tên Lý Ngọc Phong gì đó, trình độ cá nhân đủ để lọt vào top 50 của Liên minh ấy chứ.
Còn cái cậu tên Hàn Sâm này thì không có chút tiếng tăm nào, theo tài liệu của cậu ta về trường quân đội Hắc Ưng thì trong những thành viên chủ lực của câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế hoàn toàn không có người này.
Tiểu Lưu nhìn Hàn Sâm một lúc, sau đó mới cười giễu: "Nói thế thì chắc là trình độ Bàn tay của Thượng Đế của cậu cao hơn Lý Ngọc Phong nhiều lắm nhỉ?"
"Cũng không giỏi hơn bao nhiêu, thắng chơi chơi hai mươi điểm vẫn dư sức." Hàn Sâm nói.
Tiểu Lưu cảm thấy Hàn Sâm đúng là bốc phét quá đáng, căn bản không còn hứng buôn chuyện nữa.
Phương Minh Toàn thì lại thấy những điều Hàn Sâm nói rất thú vị, nên cười hỏi: "Thanh niên có tự tin và nhiệt huyết là chuyện tốt, trận đấu của cậu là trận thứ mấy thế? Có gì thì tôi đến cổ vũ cho cậu."