Mặc Cảnh Thâm đặt cô lên trên giường, đắp chăn lên, rồi không nói một lời, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên hai mươi sáu độ.
Sau đó anh nhìn cô ngồi trên giường, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ chịu đựng, chứ không còn vẻ nũng nịu khi làm nũng trước mặt anh như trước kia nữa.
Ba năm anh để cô sống tự lập, cô đã nhanh chóng trưởng thành đúng như anh mong muốn.
Nếu nói Quý Noãn từng là một con nhím bị nhổ sạch gai, thì bây giờ thoạt nhìn cô chỉ là một chú mèo vô hại và lười biếng, trông rất ung dung bình tĩnh, nhưng lại có móng vuốt vô cùng sắc bén.
"Hôm nay Tần Tư Đình sẽ tới, nhân tiện bảo cậu ta kiểm tra vết thương trên đầu em. Em không muốn ra ngoài thì ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe." Anh ngồi ở mép giường, nắm tay cô, dường như lơ đãng mà đặt tay lên bụng dưới của cô.
Động tác này khiến Quý Noãn giật mình, cô muốn rút tay lại nhưng không được.