Trong thư phòng, Bạch Hi Cảnh hai tay ôm đầu ghé vào sách trên bàn giả chết, hai mắt ngây dại vô hồn, gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, miệng lẩm bẩm linh tinh gì đó như bị thần kinh. Anh giống như một người bệnh đến lúc hấp hối còn cố giữ lại chút hơi tàn cuối cùng, áp thấp quanh thân có thể so với đỉnh núi Everest, gió lạnh đến thấu xương, không khí loãng, một đám mây đen tên gọi "oán niệm" che phủ trên đỉnh đầu, mưa băng tầm tã trong tiếng sấm sét rền vang.
Bạch Hi Cảnh tự cảm thấy bản thân mình sống ba mươi năm toàn bộ đều uổng phí, đần độn đến mức trai gái cũng không phân biệt nổi, đây tuyệt đối là vết nhơ sâu đậm nhất trong cuộc đời của anh, nếu như hoàn cảnh cho phép, anh thật sự muốn chết quách đi cho xong.
Kỳ thực trong thâm tâm anh, con trai hay con gái đối với anh không có gì khác biệt, hiện tại cũng chẳng phải là thời phong kiến cổ đại cần con trai để nối dõi tông đường phụng dưỡng lúc tuổi già. Con gái quý hiếm nên so với con trai lại càng nhận được sự chào đón nhiệt liệt của những người cha hơn cả.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến mình đã trần truồng đứng trước mặt con gái rồi chạy trốn… đám mây đen trên đầu Bạch Hi Cảnh lại càng đậm càng nặng thêm vài phần.
Suy cho cùng, đây thật ra là một sự nhầm lẫn. Bạch Hi Cảnh nhận sự ủy thác của sư phụ trụ trì liền đồng ý, anh thậm chí chẳng nghĩ đến chuyện hỏi xem đứa trẻ là con trai hay con gái. Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, chùa Bồ Đề cũng không phải không có các hòa thượng được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, mỗi người đều được phương trượng trụ trì dưỡng dục rất tốt, đều là một lòng hướng Phật không tham vọng hồng trần, phương trượng trụ trì đương nhiên không ngoại lệ đều xuống tóc cho họ.
Nhưng mà tại sao duy chỉ có Tiểu Tịnh Trần bị yêu cầu xuống núi, còn nói rõ ràng: Không vào hồng trần, sao nhìn thấu được hồng trần.
Hiện giờ nghĩ lại, e rằng vấn đề lớn nhất chính là giới tính của Tiểu Tịnh Trần… Lại nói, ai mà nghĩ ra được một ngôi chùa toàn đàn ông và hòa thượng lại có thể nuôi dưỡng một bé gái năm tuổi đây? Lật bàn!!
Thêm hai năm nữa nhóc con sẽ đến độ tuổi có thể phân biệt được giới tính, nếu không đưa bé xuống núi trước, rất có khả năng cả chùa Bồ Đề sẽ loạn cào cào hết cả lên.
Nhưng mà nhớ tới sư phụ có thể giấu toàn bộ mọi người trong chùa, nuôi dưỡng một bé gái đến năm tuổi rưỡi, không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng và tâm huyết. Bất luận thế nào, Bạch Hi Cảnh cũng không thể oán trách sư phụ vì đã không nói rõ ràng cho anh.
Bạch Hi Cảnh rơi vào hố sâu phiền não và sám hối, vì sao sau khi gặp được Tiểu Tịnh Trần, tất cả lí trí nhạy bén và bình tĩnh của anh đều biến thành mây trôi cả rồi?
Cộc... Cộc!
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dọa Bạch Hi Cảnh nhảy dựng cả lên, anh bỗng nhiên ngồi dậy, toàn thân nổi gai ốc, sống lưng còn thẳng hơn cả cây giáo, đôi mắt mở thật to, vẻ sợ hãi hiện ra rõ rệt, hai tay bất giác nắm chặt chống lên bàn, vẻ mặt căng thẳng giống như con chuột nhìn thấy con mèo đi ngang qua cửa hang của mình vậy.
"Ai?" Thần hồn nát thần tính đến giọng nói cũng có chút thay đổi.
"Ba, là con."
Trong giọng nói trẻ con của Tiểu Tịnh Trần còn mang theo một loại dịu dàng và vô tội trời sinh, thần kinh của Bạch Hi Cảnh chốc lát căng như dây đàn, căng thẳng đến nỗi trong giọng nói có chút run rẩy khó nhận thấy "... Ba đang làm việc".
Đây là lần đầu tiên Bạch Hi Cảnh từ chối cứng rắn như vậy, Tiểu Tịnh Trần không khỏi hơi luống cuống, bé ngẩn người, yếu ớt nói: "Ba à, ba đang tức giận sao?"
"..." Bạch Hi Cảnh không nhịn được che mặt, sự kích động khó có thể quên này không ngừng giày vò lý trí của anh - con trai à, chúng ta đừng nói chuyện kiểu "tâm cơ thâm trầm" như thế này nữa, mất mặt quá - Anh đột nhiên cảm thấy mình là một tội đồ tội ác tày trời.
" Ba??"
Bạch Hi Cảng lau mặt một cách giận giữ, trên mặt mang theo vẻ hung ác nghiến răng nghiến lợi, đấu tranh ngoan cường với nội tâm đã bị giọng nói trẻ con của nhóc con làm cho quặn thắt, nhưng giọng của anh vẫn nhỏ nhẹ trước sau như một nhưng pha thêm vào đó một sự dịu dàng chưa từng có ngay cả khi đối diện với "con trai": "Ba không giận, chỉ là công việc hơi nhiều chút, con đi ngủ trước đi, chúc con ngủ ngon!"
"... Chúc ba ngủ ngon."
Nghe tiếng bước chân đi ngày càng xa, Bạch Hi Cảnh không còn sức lực ngã lên bàn làm việc, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, cái gì mà giao tiếp với con gái, thật quá khó rồi. Năm đó, khi anh đấu trí đấu dũng với bọn đầu sỏ ở thành phố S cũng chẳng cực nhọc như vậy.
Kỳ thực, Bạch Hi Cảnh có thể không cần phải như vậy, mặc dù giới tính của đứa con có hơi khác biệt so với nhận định của anh, nhưng con gái cũng là "con", thân phận cha của anh cũng sẽ không thay đổi, nhưng mà cứ nghĩ đến cục diện mặt đối mặt trong phòng tắm...
Không được rồi, Bạch Hi Cảnh lại có xúc động muốn đâm tường rồi!!!
Trong thư phòng, cha ngốc đang nghiến răng nghiến lợi đấu tranh với luân lí đạo đức "bị con gái nhìn thấy cái đó", thì trong phòng ngủ, Tiểu Tịnh Trần thành thật chui vào chăn, nhắm mắt lại và ngủ.
Đêm khuya, yên tĩnh đến mức khiến người ta an tâm, ánh đèn đường sáng rực tận lực tỏa ra nhiệt độ và ánh sáng của mình, hòa vào ánh đèn bên trong phòng làm việc, lọt ra ngoài suốt đêm không ngừng. Đột nhiên một màn lông ngỗng trắng xóa từ dưới đèn bay xuống, vừa tiếp xúc với mặt đất liền biến mất, sau đó là màn thứ hai, thứ ba..., càng ngày càng nhiều lông ngỗng trên trời rơi xuống, tốc độ biến mất không theo kịp với tốc độ rơi xuống, trên mặt đất rất nhanh đã tích tụ một tầng tuyết trắng mỏng. Trên nóc nhà, trên cành cây, trên đèn đường cũng dần dần bị tuyết trắng che phủ, trong vòng một đêm, toàn bộ thế giới như được bao bọc trong một lớp áo bạc vậy.
Bởi vì sự nổi bật của tuyết trắng, bình minh dường như đến sớm hơn một chút.
Một đêm ngủ ngon, Tiểu Tịnh Trần tỉnh dậy từ trong giấc mơ ngọt ngào đẹp đẽ, cánh tay vô thức sờ sang bên cạnh, trống không!
Đôi mắt còn ngái ngủ mơ màng đột nhiên mở to, Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn cái gối lạnh tanh bên cạnh, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Bé đứng dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo, lúc đi ngang qua cửa thư phòng, cúi đầu nhìn ánh đèn lọt qua phía dưới cánh cửa, bé do dự một lát, liền gõ cửa: "Ba ơi, ba vẫn còn ở trong đó sao?"
Giọng điệu trẻ con bất giác mang theo chút cẩn thận dè dặt làm Bạch Hi Cảnh chợt bừng tỉnh từ trong trạng thái ngẩn người suốt cả một đêm, anh chớp chớp mắt, vô thức trả lời: "Có, sao vậy?"
Lời vừa ra khỏi miệng cũng khiến chính anh phải giật nảy mình, chẳng qua chỉ là một đêm không ngủ, trước kia công việc nhiều đâu cũng là chuyện thường xuyên, sao bây giờ giọng nói lại khàn khàn như vậy, cảm giác như vừa bị ốm nặng một trận ấy.
Bạch Hi Cảnh không phải là một người do dự không quyết, chỉ là bí mật động trời "con trai" rốt cuộc lại là "con gái" bị lộ ra quá đột ngột làm cho anh nhất thời bị chấn động, thời gian một đêm đủ để anh nghĩ thông suốt. Hơn nữa vốn cũng không phải là chuyện to tát gì, con trai cũng được, con gái cũng tốt, anh đều thích, nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện trong phòng tắm... Không được, anh lại muốn đập đầu vào tường!
"Ba??"
Giọng nói mềm mại của trẻ con đã kéo anh từ trong vùng áp suất thấp tự chán ghét bản thân trở về. Anh nghiến răng lau mặt, ngồi dậy, vẻ mặt giống như hào phóng chịu chết, từng bước khảng khái ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên cửa, mở cửa ra. Vừa cúi đầu liền gặp phải đôi mắt to ướt nhẹp của Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt trong veo vô tội phảng phất như mang theo ánh sáng thần thánh, trong nháy mắt, những rối rắm trong lòng Bạch Hi Cảnh tan thành mây bay.
Bạch Hi Cảnh ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Tịnh Trần, cười: "Làm sao vậy?"
Tiểu Tịnh Trần ngây người nhìn ba ngốc nhà mình, hốc mắt ba hơi đỏ, trong mắt có đường tơ máu đỏ sẫm, hõm mắt trũng xuống, cằm đã mọc lên những sợi râu lún phún, nhìn vừa tiều tụy vừa nhếch nhác, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy ba sau khi hôn mê tỉnh dậy dần dần trùng khớp với hình ảnh của ba hiện tại. Tiểu Tịnh Trần không kìm lại được đưa tay dè dặt sờ sờ khuôn mặt tiều tụy của Bạch Hi Cảnh, đôi mắt đỏ lên, cái miệng nhỏ mếu máo, nghẹn ngào: "Ba, ba đừng tức giận nữa, con không có gạt ba đâu, con thật sự là con trai."
Bạch Hi Cảnh:"..." Chúng ta có thể đừng nghĩ đến việc tối qua trong phòng tắm được không... Không được, anh quả thật vẫn nên đi đập đầu vào tường thôi!